Dẫn Linh Sư – chương 6

Chương 6: Đến muộn

Bởi vì tổng bộ công ty vừa mới đến Lâm Tuyền, cho nên Sở Mặc mấy ngày qua quả thực bận tối mày tối mặt, không có biện pháp, vế phần sự tình Bạch Diệc Trạch tạm thời bỏ qua một bên, dù sao hắn cũng đang ở trong công ty, hơn nữa mỗi ngày tại chính dưới mí mắt mình công tác, thế nào cũng không sợ đem người đánh chạy mất.

Bất quá tuy là công tác rất bận, không có thời gian cùng Bạch Diệc Trạch tiến hành  “sâu sắc trao đổi”, nhưng cái này cũng không đại biểu Sở Mặc không làm bất cứ điều gì. Khoảng thời gian mấy ngày nay ở công ty, nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Bạch Diệc Trạch. Công khai hoặc ngấm ngầm đem tất cả tình hình của Bạch Diệc Trạch đều hiểu nhất thanh sở nhị.

Bạch Diệc Trạch tưởng rằng thuận lợi tránh được một kiếp, Sở Mặc chưa hề nhận ra hắn, đó là lý do hắn vẫn chưa che giấu một ít thói quen nhỏ trong sinh hoạt.

Sở Mặc đối với Bạch Diệc Trạch biết càng nhiều, cũng là để chắc chắn hơn là mình tuyệt đối không nhận lầm người.

Đối với Bạch Diệc mỗi ngày tới gần chót giờ mới đi làm, Sở Mặc tự nhiên cũng để trong mắt.Thông thường đây không phải là một thái độ công tác tích cực, đổi lại nhưng người khác, Sở Mặc nhất định sẽ cân nhắc một chút giát trị của người nọ ở công ty, sau đó xem xét liệu có để cho người nọ dọn đồ và rời đi, bất quá đổi lại Bạch Diệc Trạch thì thôi —- Sở Mặc âm thầm buồn bực sờ cằm, Tiểu Trạch chính là Tiểu Trạch, mà ngay cả bộ dáng mỗi ngày bấm giờ thong dong quét thẻ vào của cũng làm cho hắn cảm thấy rất đáng yêu.

Sở Mặc hiểu rất rõ Bạch Diệc Trạch hoặc nói là một khi hình thành thói quen, sẽ rất khó thay đổi, cho dù thay đổi tên, ngụy trang một chút bên ngoài, một khi đã thấm vào trong xương tủy thì không cách nào thay đổi, hắn vẫn có thể dựa vào chi tiết cùng cảm giác chậm rãi cẩn thận thăm dò, đem hắn từ trong đám người đào ra.

Thời điểm học trung học Bạch Diệc Trạch chính là vậy, mỗi ngày đến sát giờ mới đi học, dối với Bạch Diệc Trạch đồng hồ không phải là thời gian chuẩn, mà là thời điểm chuông vào học của trường học vang lên, hơn nữa là chính xác tới từng giây.

Khi đó trường học có quy định đi học sớm, cùng công ty Bạch Diệc Trạch hiện tại quy định giống nhau, trường học quy củ là đến trường trước khi tiếng chuông vang lên, chỉ cần chưa đi đến phòng học cũng cho là đi muộn. Mà Bạch Diệc Trạch mỗi ngày kiên trì, cái nhìn soi mói của đồng học đi học sớm cùng ánh mắt cực kỳ bất mãn của chủ nhiệm lớp, khi tiếng chuông thời gian tự học bất đầu mới đi vào phòng học, trước sau khác biệt sẽ không vượt quá ba giây dồng hồ (em hâm mộ anh quá !!!).

Đếm mức sau đó ở trường học, Bạch Diệc Trạch trở thành người tín hiệu chuông giờ tự học, khi gần muộn giờ học, chỉ cần trên đường đến phòng học nhìn thấy Bạch Diệc Trạch, tâm tình có thể thả lỏng, mọi người đều biết chỉ cần mình đi trước Bạch Diệc Trạch, liền nhất định sẽ không đến trễ.

Mỗi ngày chủ nhiệm lớp đều cầu các học sinh đến sớm hơn một chút, tận dụng tốt thời gian dậy sớm để học tập nhiều hơn một chút. Bởi vậy đối với hành vi của Bạch Diệc Trạch tương đối bất mãn, nhưng lại không thể cùng đối đãi đồng học đi trễ giống nhau, xử phạt Bạch Diệc Trạch, bởi vì cho tới bây giờ Bạch Diệc Trạch không có đến muộn. Cho nên chủ nhiệm lớp chỉ có thể không đến nơi đến chốn răn dạy Bạch Diệc Trạch vài câu, sau đó hạ miệng cảnh cáo, khiến Bạch Diệc Trạch đến phòng học sớm một chút, nhưng Bạch Diệc Trạch cũng là nghe một chút sau đó như trước làm theo ý mình.

Sở Mặc biết đến rõ ràng, thời gian Bạch Diệc Trạch nắm vô cùng chuẩn, mỗi ngày mấy giờ rời giường, rửa mặt mất bao lâu, từ nhà tới trường học đến lúc tiến vào phòng học cần bao nhiêu thời gian, hắn đều đem tính chính xác, tuyệt đối không lãng phí từng giây từng phút.

Ba năm trung học của Bạch Diệc Trạch cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đến quá muộn. Sau Sở Mặc cùng Bạch Diệc Trạch cùng một chỗ, mình cũng phải sửa lại lịch là việc và nghỉ ngơi, cùng Bạch Diệc Trạch mỗi ngày gần thấy tiếng chuông mới tiến vào phòng học, sau đó cung nhau bị giáo viên chủ nhiệm mắng, aii!!!

Hôm nay Sở mặc dự tính đi thật lâu mới đến công ty, nghĩ đúng là có thể cùng Bạch Diệc Trạch vô tình gặp mặt. Công tác ở một công ty, gặp nhau trước khi đi làm vốn là chuyện bình thường hiếm có.

Sở Mặc khó có được một lần sát giờ mới đến công ty, Bạch Diệc Trạch cũng không làm cho hắn thất vọng, ở đằng xa nhìn thấy Bạch Diệc Trạch đang nhàn nhã đi đến của lớn của công ty, đáng tiếc Sở Mặc đỗ xe làm trễ nãi chút thời gian, không kịp ở cửa công ty thực tự nhiên chạm mặt.

Không đợi Sở Mặc đuổi theo Bạch Diệc Trạch, liền nhìn thấy hắn ở trong đại sảnh bỗng nhiên đổi hướng đi, một người tiến vào trong thang bộ.

Sở Mặc cảm thấy kỳ quái, lập tức đi theo.

Đi đến cửa thang bộ, Sở Mặc mơ hồ nghe được trong thang bộ có tiếng nói truyền đến, đại sảng công ty người đến người đi rất là ồn ào, Sở Mặc không thể nghe rõ nội dung nói chuyện, nhưng hắn có thể khẳng định người nói chuyện là Bạch Diệc Trạch.

Không nghic nhiều Sở Mặc trực tiếp đẩy cửa vào, Bạch Diệc Trạch một người đưa lưng về cánh cửa ngồi chồm hỗm trên mặt đất, không biết đang là gì thế.

“Bạch Diệc Trạch cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất làm cái gì?”

Bạch DIệc Trạch bị thanh âm này dọa sợ tới mức đánh giật mình một cái, hắn tự hỏi – Sở Mặc tại sao xuất hiện ở đay, hắn vô cùng may mắn là mình đưa lung về cánh cửa trong thang bộ, nhưng kính mắt đang còn trên tay.

Bạch Diệc Trạch dùng tốc độ mình không thể tin được đeo mắt kính, vội vàng đứng lên.

Có thể là ngồi xổm trong thời gian hơi dài, cũng có thể đứng quá mau, thân thể Bạch Diệc Trạch nghiêng một cái thiếu chút nữa ngã, Sở Mặc tay mặt lanh lẹ ở phía sau đỡ Bạch Diệc trạch một phen mới tranh khỏi bi kịch xảy ra.

Bị Sở Mặc giúp đỡ túm lấy khuỷu tay, thân thể Bạch Diệc Trạch nháy mắt cứng ngắc lại, Sở Mặc có phần phát hiện ra sự khác thường của mình, Bạch Diệc Trạch nhanh xoay người, trên mặt lộ vẻ nhìn thấy cấp trên mỉm cười đáp lại, không để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Sở Mặc.

“Sở Tổng, buổi sáng tốt lành!”

“Buổi sáng tốt lành!” Sở Mặc cười cười, Bạch Diệc Trạch tự cho là mình che dấu thật tốt, nhưng thân thể hắn rõ ràng cứng ngắc, Sở Mặc vẫn cảm thấy: “Cậu ngồi xổm nơi này làm cái gì?”

Sở Mặc lập lại vấn đề một lần nữa.

“Dây giày bị lỏng.” Bạch Diệc Trạch không cần suy nghĩ trả lời: “Tôi buộc lại dây giày.”

Sở Mặc nhìn lướt qua dưới chân Bạch Diệc Trạch, ý vị thâm trường nhìn Bạch Diệc Trạch, ý tứ rất rõ ràng, giày của cậu căn bản không có dây giày, không biết cậu làm thế nào buộc?

Bạch Diệc Trạch không cần cúi đầu cũng biết giày của mình không có dây giày, mặt không đỏ hơi thở không gấp, làm bộ có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng bổ sung một câu: “Tôi nghic dây giày bị lỏng, nhưng ngồi xuống buộc mới phát hiện, tôi hôm nay đi giày không có dây.”

Bạch Diệc Trạch chẳng quan tâm, chỉ muốn ứng phó Sở Mặc trước. Đến khi hắn đưa ra lý do thoái thác Sở Mặc tin hay không chính là một việc khác, hơn nữa ngồi chồm hỗm trên mặt đất lại không phạm pháp, công ty cũng không có quy định nhân viên không được ngồi chồm hỗm trên mặt đất,vấn đề này của Bạch Diệc Trạch xem ra Sở Mặc là thuần túy lo chuyện bao đồng.

“Vậy vừa rồi cậu ở đây đang nói chuyện với ai?” Sở Mặc còn  không biết Bạch Diệc Trạch đang cùng mình nói bậy, không dây dưa nhiều chuyện dây giày, lập tức tung vấn đề thứ hai.

“Sở Tổng, không phải là anh nghe lầm đi?” Bạch Diệc Trạch lập tức đổi lại một vẻ mặt mê mang, bắt đầu cùng Sở Mặc giả ngu: “Vừa rồi cũng chỉ có một mình tôi ở đây. Hơn nữa hiện tại nơi này trừ bỏ tôi cùng Sở Tổng, cũng không có người khác.”

Cái này phiền toái, nhất định Sở Mặc thấy đi làm vào giờ cao điểm, có người không chen chúc vào thang máy mà lại đi vào trong thang bộ là hành vi khác thường, cảm thấy kỳ quái mới đi theo tới. Làm ông chủ của công ty, tự nhiên sẽ không cùng nhân viên bình thường vội vã đi làm giống nhau, có nhàn rỗi can thiệp chuyện này cũng là bình thường.

Nhanh chóng nhớ lại lúc nãy mình và tiểu quỷ nói chuyện, hình như cũng không nói gì đặc biệt, Bạch Diệc Trạch an tâm một chút.

Hắn không xác định Sở Mặc nghe được nhiều hay ít, nhưng âm thanh của linh hồn Sở Mặc không có khả năng nghe được, tối đa cũng chỉ nghe thấy một người nói chuyện với chính mình. Hiện tại linh hồn kia không biết chạy đến nơi nào, cho dù linh hồn đứng trước mặt Sở Mặc, Sở Mặc cũng không thể nhìn được.

Trong thang bộ trừ hắn ra sẽ không có người thứ hai, đây là một chuyện rõ ràng, Bạch Diệc Trạch không sợ Sở Mặc truy đến cùng.

“Cậu đây là còn muốn chạy trên thang bộ đi?” Sở Mặc có thể đoán được kế tiếp Bạch Diệc Trạch ứng phó hắn như thế nào, trực tiếp giúp Bạch Diệc Trạch nói ra tính toán.

“Đúng vậy.” Bạch Diệc Trạch kiên trì đáp, đi làm trước có thang máy không đi lại chạy tới thang bộ, nghĩ cũng là còn lại một loại khả năng này rồi, khó có thể nói hắn đến trong thang bộ đi thăm quan đi?: “Gần đây ngồi ở văn phòng vẫn không thời gian vận động, nghĩ muốn leo thang bộ rèn luyện thân thê.”

Bạch Diệc Trạch một bên ở trong lòng vì mình bi ai, phòng làm việc của hắn ở tầng 18, đối vói người không hay vận động mà nói, thực một hơi leo lên phỏng chừng có thể hắn phải mất nửa cái mạng, một bên lại xoa tay chuẩn bị hướng lên trên đi, vẫn không quên hỏi Sở Mặc một câu: “Sở Tổng có muốn đi cùng nhau không?”

Bạch Diệc Trạch cũng không nhận ra Sở Mặc có cái tâm ý chuyện cùng hắn đi thang bộ, huống hồ Sở Mặc xử lý công sự ở tầng chót, cùng với tầng mười tám rất xa nhau, nhưng hắn rất sợ Sở Mặc xúc động gật đầu cùng hắn đi thang bộ, chịu đau khổ đúng là hắn. Bạch Diệc Trạch cũng không có tính toán đi thang bộ, hắn chỉ muốn ứng phó Sở Mặc một chút, sau đó chờ một thời gian đi đến tầng hai lại đổi đi thang máy.

“Chính là.” Sở Mặc tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Diệc Trạch: “Cậu xác định cậu vẫn còn thời gian?”

Bạch Diệc Trạch rốt cục cũng mất bình tĩnh, cùng tiểu quỷ kia giằng co một trận, lại cùng Sở Mặc mò mẫm nửa ngày, hắn quên mất là hắn vội vàng đi làm, gặp tiểu quỷ kia cũng chỉ dư có bảy phút, hiện tại đừng nói bảy phút, đều có mười bảy phút rồi!

Hắn đi làm trễ!

Mặc dù nói muộn một phút đồng hồ là muộn, một giờ cũng là muộn, nhưng với Bạch Diệc Trạch xem ra, có thể đến muộn một phút đồng hồ là một phút đồng hồ, hắn từ trước đến đều dúng giờ, hôm nay tuyệt đối là ngoài ý muốn, hắn phải nhanh vào văn phòng, sau đó tranh thủ xin hưởng khoan hồng.

Nghĩ đến đây hắn rốt cuộc bấp chấp ánh mắt trêu chọc của Sở Mặc, cơ hồ phản xạ có điều kiện chạy tới cánh cửa thang bộ, hướng cánh cửa thang máy phóng đi.

“Từ từ!”Sở Mặc ở phía sau một phen kéo Bạch Diệc Trạch, chân dài một bước đi tới trước mặt hắn: “Theo tôi cùng lên!”

Vì không muốn Bạch Diệc Trạch sinh nghi, Sở Mặc giống đại đa số ông chủ bắt được nhân viên đi muộn , nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc, im lặng xác thực nói cho nhân viên đi trễ hậu quả rất nghiêm trọng.

Hắn rất ngạc nhiên đến tột cùng là cái gì khiến cho Bạch Diệc Trạch gắn bó suốt mấy năm học lại quên, hắn biết rõ quan niệm thời gian đối với Bạch Diệc Trạch rất nặng, không phải là bị sự tình đặc biệt ngăn trở, Bạch Diệc Trạch sẽ không pham sai lầm như vậy. Huống hồ hắn nghe rõ ràng Bạch Diệc Trạch đang cùng người nào đó nói chuyện, nhưng trong thang bộ quả thật một người đều không có.

Bach Diệc Trạch nói những lời kia, Sở Mặc một chữ đều không tin, nhừn hắn cũng không có tiếp tục truy vấn, là bởi vì trong lòng hắn rõ ràng Bạch Diệc Trạch tính tình có bao nhiêu quật cường, chỉ cần Bạch Diệc Trạch không muốn nói sự tình, ai cũng đừng nghĩ cạy được miệng hắn ra.

Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc lôi kéo không thể không ngừng lại, đầu óc hắn vừa mới bị sốt rồi, đã quên đứng trước hắn là Sở Mặc, hiện tại mới là ông chủ của hắn.

Hắn biết ông chủ công ty là Sở Mặc, lúc sau cũng biết Sở Mặc không có nhận ra hắn, trong tiềm thức của hắn vẫn không đem Sở Mặc trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình.

Này quá nguy hiểm, nhất định phải sửa đổi.

Bạch Diệc Trạch đi theo Sở Mặc đưng trước cửa thang máy chờ thang máy, đối với mình đi muộn, nghĩ muốn đi giải thích nguyên nhân, lại cảm thấy Sở Mặc toàn thân tản ra áp lực thấp, tất cả lời giải thích đều nuốt trở vào.

Muộn chính là muộn, tất cả giải thích đều là dư thừa. Rõ ràng có thể đi làm đúng giờ, lại một mình chạy vào trong thang bộ mò cá, còn tìm một đống loạn thát bát tao để lấy cớ, cũng khó trách ông chủ sẽ tức giận.

Hắn là có bao nhiêu xui xẻo. Ở trong công ty công tác nhiều năm, lại làm ra hai chuyện rắc rối như vậy, một lần đi là ngủ gật, một lần khác chính là hôm nay đi muộn, cư nhiên mỗi lần hắn đều bị Sở Mặc quơ được.

Cái này tốt lắm! Cho dù Sở Mặc không nhận ra hắn, nói vậy đối với hắn cũng ấn tượng phi thường khắc sâu. Về sau còn không biết có bao nhiêu chuyện phiền toái nữa……

Rất nhanh thang máy tới nơi, trong thang máy không có bóng người, hai người một trước một sau đi vào, thẳng đến khi cửa thang máy khép lại, đều không có người đi vào nữa.

Trong thang máy không khí im lặng đến quỷ dị, Bạch Diệc Trạch lúc này mới hậu tri hâu giác phát hiện, rõ ràng bây giờ là cao điểm sử dụng thang máy, lúc này bình thường thang máy đều bị chen chúc đầy ắp, có khi còn phải đợi hai lần mới có thể đi lên trên, hôm nay dường như đụng phải tà, trong thang máy vắng vẻ, liền chỉ có hai người hắn và Sở Mặc.

Bởi vì không có lựa chọn tầng chệt, thang máy dừng ở lầu một, trong thang máy không khí nháy mắt có chút vi diệu, Bạch Diệc Trạch vội vàng ấn nút tầng 18, còn không đợi hắn chạm vào nút bấm, mu bàn tay truyền tới một cảm xúc ấm áp, Sở Mặc đồng thời cũng nhấn xuống tầng 18.

Bạch Diệc Trạch như bị điện giật thu hồi tay của mình, nhanh thối lui đến góc thang máy, độ ấm tay của Sở Mặc cơ hồ thiêu đốt tay hắn, trái tim lại bắt đầu nhảy lên không bình thường.

Sở Mặc lạnh nhạt nhấn xuống số 18, cũng chưa liếc nhìn Bạch Diệc Trạch một cái.

Bình luận về bài viết này