Dẫn Linh Sư – chương 4

Chương 4: Qua cửa ải?

Bạch Diệc Trạch đứng bên ngoài văn phòng tổng tài, tròng lòng cổ vũ, đang do dự đi vào phải nói như thế nào, cánh cửa lại bỗng nhiên mở ra, người mở cửa không xác định hỏi: “Cậu là Bạch Diệc Trạch?”

“Là tôi, là tôi!” Không có nửa điểm chuẩn bị, Bạch Diệc Trạch cuống quýt đáp: “ Chào anh! Tôi tới giao đồ cho Sở Tổng.”

Bạch Diệc Trạch cũng không phải không biết xấu hổ đem ba chữ Bản kiểm điểm nói ra, không dấu vết liếc mắt đánh giá người này một chút, nếu hắn đoán không sai, người này là trợ lý của Sở Mặc.

“Đừng khẩn trương như vậy,tôi là Thiều Kiệt trợ lý của Sở Tổng, cậu gọi tên tôi là được.” Thiều Kiệt đem Bạch Diệc Trạch mời vào nói: “Sở Tổng ngay tại trong phòng xử lý công chuyện, cậu cứ trực tiếp đi vào là được rồi.”

Thiều Kiệt chỉ chỉ cửa phía sau, ngồi trở lại bàn công tác của mình, tiếp tục làm việc đang dở dang.

“Thiều trợ lý?” Bạch Diệc Trạch có chút khó xử nhìn Thiều Kiệt.

Hắn gần như nghĩ rằng Thiều Kiệt đang đùa giỡn hắn, dưới tình huống bình thường, không phải trước tiên thông báo một câu, hắn cứ như vậy gõ cửa đi vào nghĩ thế nào cũng không hợp phép tắc.

Thiều Kiệt hướng về phía Bạch Diệc Trạch cười cười khích lệ, ý bảo hắn yên tâm mà gõ cửa, ngay sau đó lực chú ý lại để vào văn kiện trong tay, không quan tâm Bạch Diệc Trạch.

Bạch Diệc Trạch không có biện pháp, chỉ có thể bất chấp khó khăn gõ cửa văn phòng Sở Mặc.

“Mời vào!” Âm thanh mạnh mẽ ngắn gọn từ bên trong truyền ra.

Đến tận khi bóng dáng của Bạch Diệc Trạch dần dần biến mất sau cánh cửa, Thiều Kiệt mới từ trong đống văn kiện ló đầu ra, nghiền ngẫm nhìn phía sau cánh cửa. Nếu không giả vờ đang cố gắng làm việc, Thiều Kiệt sợ chính mình sẽ không tự giác nhìn chằm chằm Bạch Diệc Trạch nghiên cứu, làm cho Bạch Diệc Trạch phát giác không thích hợp.

Ngày hôm qua không cùng ông chủ đi công ty thị sát, kết quả bỏ lỡ một phần kịch đặc sắc. Làm tâm phúc của ông chủ, công ty có gió thổi cỏ lay gì là hắn Thiều Kiệt không biết, ngày hôm qua ông chủ vừa mới rời khỏi nơi đó, bên này Thiều Kiệt chợt nghe nói, một nhân viên đi là ngủ gật bị ông chủ bắt được, ông chủ cư nhiên không đuổi hắn, mà chỉ bắt hắn viết bản kiểm điểm nộp là xong việc, đây đối với Thiều Kiệt đi theo Sở Mặc thật lâu mà nói, quả thực đi dêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Thiều Kiệt cùng ông chủ hắn cùng học một trường đại học,Sở Mặc là học trưởng của Thiều Kiệt, hai người quan hệ tương đối khá, sinh ý Sở Mặc ngày càng lớn, thành lập tập đoàn Vân Mặc. Thiều Kiệt sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp vào công ty Sở Mặc, làm trợ lý cho Sở Mặc.

Nhiều năm giao tình, Thiều Kiệt đối với Sở Mặc xem như tương đối hiểu biết, hắn ở công sự  tuyệt đối cẩu thả, đối với mình và nhân viên yêu cầu thập phần nghiêm khắc, cho dù hắn cùng ông chủ quan hệ cá nhân không tồi, lại là niên đệ của ông chủ, cũng không phải không có nửa phần tình cảm. Cho nên nói ngày hôm qua Sở Mặc buông tha một nhân viên không chuyên tâm làm việc, liền tương đối khiến người ta tò mò. Thiệu Kiều đối với nhân viên tên Bạch Diệc Trạch tràn ngập tò mò.

Bạc Diệc Trạch chính là bị phạt viết kiểm điểm, có người sẽ không may mắn như thế. Sau ngày hôm qua Sở Mặc ở công ty từ trên dưới dạo một vòng, ông chủ túm được Bạch Diệc Trạch, hiện tại Lý Đại Hải đang bị giữ lại trong văn phòng cùng Sở Mặc nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ, cụ thể nói gì Thiều Kiệt không biết, nhưng hắn nhìn thấy Lý Đức Hải ủ rũ đi ra, chỉ biết Lý Đức Hải bị ông chủ dạy bảo.

Còn không đợi Thiều Kiệt tò mò Bạch Diệc Trạch đến tột cùng là thần thánh phương nào, hôm nay đi làm ông chủ nhìn thấy hắn câu nói đầu tiên đó là: “Hôm nay Bạch Diệc Trạch đến giao kiểm điểm, cứ cho hắn trực tiếp tiến vào là được.”

Nghe lời này mà Thiều Kiệt sởn cả tóc gáy, nghĩ mặt trời mọc đằng tây sao. Ông chủ ngày nào trước khi làm việc cũng giao một đống việc ngày đó, hôm nay cư nhiên phá lệ quan tâm việc nhỏ giao giấy kiểm điểm của nhân viên như vậy rồi, bản thân bắt người ta viết kiểm điểm chính là sự kiện phi thường quái dị.

Sở Mặc phi thường chán ghét người khác quấy rầy hắn trong giờ làm việc, hơn nữa bình thường Sở Mặc bận bao nhiêu hắn là trợ lý sao mà không rõ ràng lắm sao? Muốn gặp Sở Mặc phải hẹn trước đó một thời gian. Bạch Diệc Trạch đến giao kiểm điểm liền trực tiếp cho hắn đi vào phòng, lời này có ý tứ không phải là ông chủ đem thời gian một ngày hôm nay để tiếp Bạch Diệc Trạch, Bạch Diệc Trạch có thể thùy thời mà đi vào tìm hắn. Như vậy làm sao có thể không để Thiều Kiệt kinh hãi.

Thật vất vả mới chờ Bạch Diệc Trạch đến đây, hắn gặp được lư sơn chân diện (hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn) trước mắt, nhưng thật ra Thiều Kiệt thất vọng rồi, một cặp kính đen to trên mặt, có vẻ cực không phối hợp, nhìn còn có mấy phần ngớ ngẩn. Hắn nhìn không ra người này có cái gì mà ông chủ phân biệt đối xử.

Nhưng hắn biết ông chủ làm việc có đạo lý của ông chủ, rất nhiều chuyện không phải hắn có thể đoán mò được.

Bạch Diệc Trạch thật vất vả mới trấn an trái tim mình xuống, khi hắn lại một lần nữa nhìn thấy Sở Mặc, lại điên cuồng không dứt. Hắn giống như chỉ cần việc gì có liên quan đến Sở Mặc liền không thể bảo trì trấn định.

“Sở Tổng!” Bạch Diệc Trạch tận lực làm cho âm thanh nghe bình thường chút: “ Tôi tới giao bản kiểm điểm.”

Sở Mặc cũng không để ý tới người tiến vào, hết sức chuyên chú nhìn màn hình máy tính. Nghe được ân thanh Bạch Diệc Trạch, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, lập tức liền buông hai tay để nghe sự tình.

Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên,  dây dưa đi đến trước bàn làm việc, chủ động đưa bản kiểm điểm.

“ Đa tạ Sở Tổng cho tôi cơ hội, về sau tôi nhất định cố gắng công tác, an bài  hợp lý thời gian làm việc và nghỉ ngơi, lao động kết hợp với sáng tạo. Đi làm ngủ gật chuyện như vậy, không bao giờ sẽ có lần sau nữa!” Sở Mặc tiếp nhận kiểm điểm, Bạch Diệc Trạch lần cam đoan này nói vô cùng chân thành.

Bạch Diệc Trạch biết nói nhiều sai nhiều, thức thời ngậm miệng. Lui về phía sau vài bước, cách bàn làm việc một khoảng cách lớn, thành thật mà cúi đầu, chờ Sở Mặc nhìn xong kiểm điểm của hắn.

Sở mặc tà tà liếc nhìn Bạch Diệc Trạch một cái, lập tức đem lực chú ý lên mặt trên tờ giấy kiểm điểm.

Ngày hôm qua hắn cùng Lý Đức Hải nói chuyện thật lâu, tuy rằng chủ yếu là nói về vấn đề quản lý công ty Lý Đức Hải trước đây, nhưng trọng điểm tình huống hắn muốn biết vẫn là Bạch Diệc Trạch, công ty đó hiện tại đã bị hắn thu mua, vấn đề trước đó hắn một chút cũng không quan tâm, nếu đi theo hắn thì cứ theo quy củ của hắn mà lo liệu, nếu không muốn nghe ngóng chút về Bạch Diệc Trạch, hắn cũng không tốn thời gian cùng Lý Đức Hải, tự nhiên quản lý cũ Lý Đức Hải bị Sở Mặc đánh cho không còn nguyên một mảnh giáp.

Cũng may hắn chân chính muốn hỏi chuyện cũng hỏi thất thất bát bát, hắn chỉ muốn hỏi Tiểu Trạch mấy năm qua sống thể nào, nhưng kết quả thất vọng, Lý Đức Hải miêu tả Bạch Diệc Trạch cùng hắn trong ký ức Tiểu Trạch, cơ hồ không thể nào là cùng một người.

Thất vọng trở lại thất vọng, dù sao cũng là hiểu biết của người khác, có một số việc hắn phải tự xác minh, Bạch Diệc Trạch cho hắn cảm giác thực là quá giống, hắn càng tin tưởng trực giác của mình.

Sở Mặc dùng giấy kiểm điểm che đi khuôn mặt, khóe miệng không tự chủ gợi lên một tia cười nhạt, bản kiểm điểm rốt cuộc viết cái gì, Sở Mặc căn bản là không thấy, chuyên chú nhìn tên Bạch Diệc Trạch ký ở bản kiểm điểm. Hắn bất lực liếc Diệc Trạch, giả cũng thật giống, vì để lừa gạt hắn, mà nét chữ cũng sửa lại.

Nhưng Bạch Diệc Trạch có sơ ý một chút, điểm ấy có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra, thời điểm hắn viết tên hắn chữ “Trạch” , hắn lại viết theo thói quen hướng lên trên nhếch lên một chút, đây là tật xấu của Tiểu Trạch, bình thường viết chữ thì cũng không có, chỉ có khi nào viết tên mình thì mới xuất hiện.

Khi Tiểu Trạch ký tên cùng bình thường viết chữ trạch thì cũng không khác nhau mấy, rất khó phát hiện ra hai chữ không giống nhau, Sở Mặc trong lúc vô ý phát hiện ra điều này, lúc ấy cảm thấy rất buồn cười, lại không cùng Tiểu Trạch nhắc tới. Ít nhiều lúc ấy hắn chưa nói, hiện tại lúc này hắn nhận ra Tiểu Trạch đây là căn cứ chính xác nhất.

Sở Mặc không nói lời nào nhìn chữ ký trên bản kiểm điểm xuất thần, lúc này Bạch Diệc Trạch đứng một bên thật khổ sở, cúi đầu mắt xem mũi mũi nhìn tâm, giống như là đứng chụi phạt, còn muốn lo lắng cho mình hay không bị Sở Mặc nhận ra, hai người trong văn phòng hắn và Sở Mặc, im lặng quỷ dị khiến cho không khí càng thêm ngưng trọng.

Bạch Diệc Trạch cảm giác mồ hôi lạnh đang chảy ra, hắn viết bản kiểm điểm kia dựa theo yêu cầu nghiêm ngặt của Sở Mặc, cũng chỉ ngắn ngủn có một ngàn chữ, một trang giấy mỏng manh, chính là nếu từ từ xem từng chữ một thì lâu như vậy cũng nên xem xong rồi.

Bạch Diệc Trạch không dám ngẩng đầu, chỉ có thể dư quang liếc trộm Sở Mặc còn đang chuyên tâm xem bản kiểm điểm, cảm thấy Sở Mặc cầm bản kiểm điểm hơn mười phút đồng hồ rồi, hắn đứng ở nơi này chịu đủ dày vò, vẫn không thể thúc giục Sở Mặc xem nhanh một chút.

Có lẽ thời gian quá dài, văn phòng rất im lặng, sau khi Bạch Diệc Trạch khẩn trương đến đỉnh điểm liền dần dần biến mất, ngược lại cảm thấy thản nhiên. Sở Mặc có hay không nhận ra hắn, kết quả không phải hắn có thể thay đổi được, những điều có thể làm hắn đã làm rồi, những thứ khác mặc cho số phận.

Đứng bất động không thể làm điều gì khác, Bạch Diệc Trạch bắt đầu đào ngũ, nhân cơ hội Sở Mặc đang hết sức chăm chú nhìn tờ giấy mỏng manh, Bạch Diệc Trạch đánh giá văn phòng của Sở Mặc.

Hắn mặc dù đã ở công ty này công tác nhiều năm, nhưng bọn họ chỉ ở tầng mười tám của công ty, tầng chót cho tới bây giờ chưa bao giờ đi lên, lần này là lần đầu tiên tới nơi này.

Trong phòng Sở Mặc cũng không nhiều đồ lắm, nhìn qua thập phần giản dị gọn gàng, thực phù hợp với tính cách Sở Mặc. Bởi vì vừa mới mang đến nên đồ vật này nọ chưa sắp xếp tốt, văn phòng thoạt nhìn có chút lộn xộn. Trên bàn làm việc có mấy cái văn kiện thật dày cứ như vậy mà bày ra, văn kiện đang cần phải xử lý.

Việc làm nhiều như vậy, cũng đừng có níu lấy tờ kiểm điểm như vậy, đang lúc sao lại tốn thời gian cho tôi vậy!

Bạch Diệc Trạch ở trong lòng gào rít. Nhìn số lượng văn kiện trên bàn Bạch Diệc Trạch rụt rè, nhưng hắn hơn nữa là lo lắng, Sở Mặc quản lý một công ty lớn như vậy, nghĩ thế nào cũng chẳng được thoải mái, hắn không hy vọng bởi vì mình mà lãng phí thời gian quý giá của Sở Mặc.

Sở Mặc vừa để bản kiểm điểm xuống, liền nhìn thấy Tiểu Trạch đứng đối diện đang thất thần rồi, cũng ý thức được chính mình nhìn chằm chằm chữ ký thời gian rất lâu, đối Bạch Diệc Trạch nói một câu: “Tốt lắm , sau này cố gắng công tác!”

Xác nhận người trước mắt chính là Tiểu Trạch, Sở Mặc vui sướng duy trì một tý, lập tức liền bình tĩnh lại. Tìm Tiểu Trạch nhiều năm vậy, hắn đã sớm không ôm hy vọng, hiện tại Tiểu Trạch đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, giống như trời sập, hắn thậm chí không biết mình muốn dùng thái độ gì để đối mặt.

Hắn không biết Bạch Diệc Trạch tại sao lại đổi lại tên, hơn nữa chính là đã nhận ra mình sớm, nhưng lại không muốn bị mình nhìn ra. Sở Mặc thực lo lắng, nếu là hắn mạo muội đâm tầng cửa sổ này, sợ rằng Bạch Diệc Trạch lại một lần nữa mất tích, bài học hồi đó khắc quá sâu.

Sở Mặc nặng nề mở miệng, Bạch Diệc Trạch lập tức hoàn hồn. Hôm nay đây là câu nói thứ hai Sở Mặc nói với hắn, câu đầu tiên là cho hắn tiến vào. Bạch Diệc Trạch không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn Sở Mặc có chút không biết làm sao. Hắn nghĩ đến Sở Mặc nhìn bản kiểm điểm thời gian lâu vậy, ít nhất phải đề ra nghi vấn hắn một phen, kết quả một câu sau này cố gắng công tác, đây là đại biểu hắn có thể đi rồi?

Bạch Diệc Trạch làm bộ dáng thật ngu si làm cho Sở Mặc rất muốn cười, đặc biệt lại còn mang theo cặp kính mắt cực kỳ không hài hòa, hỏi: “Cậu còn có việc gì?”

Cư nhiên liền vượt qua kiểm tra nhẹ nhàng như vậy, Bạch Diệc Trạch ở trong lòng thở phào nột cái, cảm thấy trước mình buồn lo vô cớ rồi, cẩn thận một chút là không sai, khi cách bảy năm phải nhận ra một người gắn bó thay đổi tên có thể nghĩ rất khó khăn đi.

“Cám ơn Sở tổng!” Bạch Diệc Trạch nghĩ muốn cúi chào Sở Mặc thật sâu, rất nhanh đi ra khỏi văn phòng.

Nhìn Bạch Diệc Trạch rời đi, Sở Mặc cẩn thận đen bản kiểm điểm cất vào trong ngăn kéo.

Hiện tại kêu Bạch Diệc Trạch đúng không? Nếu bị anh tìm được, cũng đừng nghĩ muốn đào tẩu.

Huống chi hiện tại đến công ty của anh, em trốn không thoát đâu!

Bình luận về bài viết này